Bác tài xế lớn tuổi và cuốc xe 24k
Sáng nay, sau khi xong công việc, tôi mở ứng dụng đặt xe để về nhà. Chưa đầy một phút, có một tài xế nhận cuốc. Tôi nhìn vào thông tin thì thấy chú được đánh giá 4.8 sao. Không quá thấp, nhưng cũng không hẳn là điểm tuyệt đối. Tôi thoáng nghĩ, có lẽ chú từng gặp phải những vị khách khó tính. Nhưng với tôi, những con số đó không quan trọng lắm. Tôi chỉ cần một chuyến xe an toàn.
Chẳng mấy chốc, chú đến. Một người đàn ông lớn tuổi, dáng người nhỏ thó, mái tóc đã lấm tấm bạc. Khi tôi vừa bước lên xe, chú quay lại hỏi bằng giọng hiền hậu:
— “Giờ đi đường nào con?”
Tôi hơi ngập ngừng. Thật lòng mà nói, tôi cũng chẳng rành đường xá lắm. Chú gật đầu rồi mở Google Maps, quyết định theo chỉ dẫn của ứng dụng. Tôi ngồi phía sau, cảm thấy có chút yên tâm. Nhưng rồi một phút lơ đãng, tôi chỉ chú đi sai hướng. Để quay lại, chú phải chạy một đoạn khá xa. Tôi có chút áy náy, nhỏ giọng xin lỗi:
— “Dạ con chỉ sai đường mất rồi.”
Chú cười, giọng vẫn bình thản:
— “Không sao đâu con, có gì đâu mà lỗi. Chú cũng không rành hết đường mà!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Ấn tượng đầu tiên của tôi về chú là một người hiền lành và kiên nhẫn.
Chú chạy xe chậm rãi, cẩn thận từng chút một. Tôi đoán không phải ai cũng thích điều này. Có lẽ, đó là lý do vì sao điểm đánh giá của chú không cao. Trong một xã hội hối hả, người ta luôn muốn đến nơi thật nhanh. Nhưng với chú, an toàn vẫn là trên hết.
— “Mấy người trẻ hay giục chú chạy nhanh, mà chú không dám con ơi.” Chú cười buồn. “Tai nạn rồi ai lo?”
Đường về nhà tôi hôm nay kẹt xe hơn mọi khi. Giờ cao điểm mà, xe cộ chật kín từng mét đường. Chú vẫn kiên nhẫn nhích từng chút một, chẳng phàn nàn gì. Tôi nhìn giá cước trên ứng dụng—chỉ vỏn vẹn 24 nghìn đồng. Tôi tự hỏi, với cuốc xe này, sau khi trừ phí, chú sẽ còn lại bao nhiêu?
Khi xe đến nơi, tôi rút thêm ít tiền gửi cho chú, xem như mời chú ly nước. Chú xua tay, từ chối ngay:
— “Thôi con, bao nhiêu đủ rồi.”
— “Dạ con gửi chú, hôm nay trời nóng lắm, chú uống nước cho đỡ mệt ạ.”
Chú nhận tiền, ánh mắt có chút cảm động. Trước khi tôi bước xuống xe, chú nhìn tôi cười hiền:
— “Con cho chú 5 sao nha. Mấy nay chú chạy ế quá, người ta thấy chú già nên không chịu đi, mà đánh giá thấp quá thì app không cho chú chạy nữa…”
Tôi chợt thấy sống mũi cay cay.
Có bao nhiêu người ngoài kia, vì một phút vội vàng mà quên đi rằng đằng sau tay lái là một con người—một người cha, một người chú, một người ông vẫn đang cố gắng kiếm sống từng ngày.
Tôi viết câu chuyện này không phải để kể rằng mình đã làm một điều tốt. Tôi chỉ mong rằng, nếu một ngày bạn đặt xe, và người nhận cuốc là một bác tài lớn tuổi, hãy mở lòng một chút. Họ không thể chạy nhanh như những tài xế trẻ, nhưng họ luôn đặt sự an toàn của bạn lên hàng đầu. Một lời động viên, một đánh giá tốt, đôi khi là tất cả những gì họ cần để tiếp tục công việc.
Câu Chuyện Có Thật Từ Một Bạn Chia Sẻ Trên Facebook
Tin: Thường Đăng